Tôi bắt đầu đam mê LSD vào năm 2015 khi mà đồ ngon tràn vào các vendor trên deep web để cạnh tranh với nhau. Mỗi tab chứa tới 200ug; những người chưa có kinh nghiệm thậm chí còn phải cắt ra. Tôi chưa từng thấy LSD ở tầm này kể từ thời microdot (dạng viên nén). Có thể nói là chất lượng tab vượt xa những loại LSD nào khác trong quá khứ.
Tôi là dạng người cứ đến cuối tuần lại trip, và vào mùa nghỉ lễ năm 2015 tôi chơi nhiều tới nỗi cảm giác như đã mất dần kết nối với thực tại. Trong giai đoạn này tôi đã có những trải nghiệm như thể các Vị Thần đã trao cho tôi Chìa khóa để mở ra những cánh cửa của nhận thức vậy. Tôi cũng dừng uống rượu bia ở thời điểm này. Trước đây tôi là người tiêu thụ cồn khá nhiều (3-4 lít whiskey mỗi tuần), ít nhất là cho đến thời điểm cực thịnh của LSD vào năm 2015. Đỉnh điểm là một tháng liên tục dùng LSD ở liều mạnh, dẫn đến cuộc trip khinh khủng nhất trong cuộc đời tôi.
Tôi chỉ dùng nửa tab. Những tưởng đây sẽ là cuộc trip nhẹ nhàng, giai đoạn “come up” (lên) bắt đầu nhanh hơn rất nhiều bình thường. Có gì đó THỰC SỰ bất thường. Mọi thứ trở nên lạ kỳ và các suy nghĩ lặp đi lặp lại bắt đầu xuất hiện. Cảm giác “mình đã lầm lỡ” không thôi ám ảnh tôi. Ngực tôi căng phồng lên, suy nghĩ chạy toán loạn và mồ hôi mồ kê nhễ nhại. CHUYỆN ĐÉO GÌ ĐÃ XẢY RA?
Tôi đã kiểm tra mấy tab của tôi bằng tia UV khi mua và phản quang ánh sáng nên rõ ràng không phải là đồ giả. Nhưng Lạy Chúa, có gì đó thực sự sai trái ở đây.
Tôi ra ngoài và hút tí cần – sai lầm nghiêm trọng. Tôi rít 1 hơi và 1 loạt các suy nghĩ tiêu cực bắt đầu bám lấy tâm trí tôi. Đây là giai đoạn hãi hùng nhất cuộc trip và thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ lại nó. Tôi cúi mình dưới bầu trời bất tận. Những ý tưởng mang tính thần bị đại văn hào Lovecraft của các thực thể Elder Gods (các vị thần già cỗi) từ những ngôi sao vặn vẹo tâm trí tôi.
Tôi nhờ bạn tôi đưa một ít heroin dạng bột để hít. Cảm giác rát cả lỗ mũi nhưng là loại Hê xịn nhất tôi từng chơi. Khi tôi kể cho anh ta chuyện gì đang xảy ra thì anh ta bảo là tôi không cần heroin, và anh ta không muốn cho tôi dùng nó. Anh ta có một thứ tốt hơn, Xanax (thuốc trị lo âu).
Anh ta đưa cho tôi hai viên và bảo tôi dùng. Tôi chưa từng thấy viên Xanax 1mg nào cả nên tôi gặng hỏi anh ta là đã đưa tôi cái gì. Anh ta bảo tôi hãy im lặng và dùng đi.
Tôi e sợ xong vẫn nuốt hai viên thuốc, trong khi “con chuột hoảng loạn” vẫn nhai từng sợi dây thần kinh cuối cùng trong não tôi.
Trong một giây phút, cảm giác sợ hãi thậm chí còn tăng cao. Tôi tưởng thằng chó ấy đã đưa tôi Adderall hay gì đó khác. Tôi ngồi xuống nhẹ nhàng và thốt lên, “Cái đéo gì đấy bạn ơi?”
“Xanax”, anh ta trả lời.
Kể từ đó tôi đã biết cách thoát khỏi những cuộc bad trip. Tôi hiếm khi nào chạy trốn khỏi các trải nghiệm xấu, chỉ khi đã quá lạc lối mới động đến chất an thần để thoát khỏi khu vực nguy hiểm. Bài học cho câu chuyện: Thuốc an thần vô cùng hiệu nghiệm và không có lý do gì mà phải chịu đựng 1 cuộc trip tồi tệ cả. Những thức thần gia thích “tự nhiên” sẽ không thích điều ấy nhưng thực sự không đáng đâu. Một số cuộc bad trip mang lại lợi ích như 5-MeO-DMT hoặc 2C-E, nhưng số còn lại thì chỉ khiến bạn muốn nằm trong chăn và ôm lấy đồ chơi của mình, cũng như đéo có tác dụng gì cả.
Nguồn: Psychedelics Society
Người Dịch: Giáo Sư Minh Tu Le